Estragon ngủ lịm. Vladimir cởi áo choàng phủ lên vai, rồi đi qua đi lại, vừa đi vừa xoa tay cho ấm. Estragon giật mình thức dậy, đứng lên, hốt hoảng bước vài bước. Vladimir chạy lại, lấy tay ôm choàng lấy Estragon.
VLADIMIR | Đây… tôi đây… đừng có sợ. |
ESTRAGON | À! |
VLADIMIR | Đây… tôi đây… xong rồi. |
ESTRAGON | Tôi tưởng tôi té. |
VLADIMIR | Xong rồi. Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. |
ESTRAGON | Tôi ở trên một… |
VLADIMIR | Thôi, thôi, đừng nói gì hết. Tới đây, chúng mình bách bộ một chút. Dìu Estragon và đưa y đi qua đi lại, cho tới khi Estragon từ chối không muốn bước thêm nữa. |
ESTRAGON | Thôi! Tôi mệt rồi. |
VLADIMIR | Bộ anh thích đứng đây, không làm gì cả sao? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Tùy anh. |
Buông Estragon, đến nhặt áo choàng lên và mặc vào.
ESTRAGON | Chúng mình đi chứ. |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Ừ, phải đấy (Vladimir đi qua đi lại). Anh không đứng yên được sao? |
VLADIMIR | Tôi lạnh. |
ESTRAGON | Chúng mình tới sớm quá. |
VLADIMIR | Cũng vào chập tối, như mọi hôm. |
ESTRAGON | Nhưng đêm không thấy tới. |
VLADIMIR | Nó sẽ tới bất thình lình, như hôm qua. |
ESTRAGON | Rồi trời sẽ tối om. |
VLADIMIR | Và chúng mình có thể ra đi. |
ESTRAGON | Rồi trời lại sáng trở lại (một lúc sau). Làm sao, làm sao đây? |
VLADIMIR | (ngừng lại giận dữ) Anh hết than phiền chưa? Anh bắt đầu chọc giận tôi, với những lời than vãn của anh. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | (trông thấy cái mũ của Lucky) Kìa! |
ESTRAGON | Vĩnh biệt. |
VLADIMIR | Cái mũ của Lucky! (đến gần bên cái mũ). Suốt một giờ đồng hồ tôi đã ở đây, mà không trông thấy! (khoái trá). Ngon lành! |
ESTRAGON | Anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. |
VLADIMIR | Như vậy tôi đâu có lộn chỗ. Bây giờ chúng mình yên tâm rồi (nhặt lên cái mũ của Lucky, ngắm nghía, sửa nó lại). Trước đây, chắc mũ này đẹp lắm (đội mũ lên, lấy mũ của mình đưa cho Estragon). Cầm lấy. |
ESTRAGON | Cái gì? |
VLADIMIR | Cầm giùm tôi coi. |
Estragon cầm lấy cái mũ của Vladimir. Vladimir dùng cả hai tay để sửa mũ của Lucky trên đầu. Estragon đội mũ của Vladimir và đưa mũ của mình cho Vladimir. Vladimir cầm lấy mũ của Estragon. Estragon dùng hai tay điều chỉnh mũ của Vladimir trên đầu. Vladimir đội mũ của Estragon và lấy mũ của Lucky đưa cho Estragon. Estragon cầm mũ của Lucky. Vladimir dùng hai tay điều chỉnh mũ của Estragon trên đầu. Estragon đội mũ của Lucky và đưa mũ của Vladimir cho Vladimir. Vladimir cầm mũ của mình. Estragon dùng hai tay điều chỉnh của mũ Lucky trên đầu. Vladimir đội mũ của chính mình, và đưa mũ của Estragon cho Estragon. Estragon cầm lấy mũ của mình. Vladimir điều chỉnh mũ của mình trên đầu, bằng cả hai tay. Estragon đòi mũ của chính mình và đưa mũ của Lucky cho Vladimir. Vladimir cầm mũ của Lucky. Estragon điều chỉnh mũ của chính mình trên đầu, bằng hai tay. Vladimir đội mũ của Lucky, và đưa mũ của mình cho Estragon. Estragon cầm mũ của Vladimir. Vladimir điều chỉnh mũ của Lucky, trên đầu, bằng hai tay. Estragon đưa mũ của Vladimir cho Vladimir, Vladimir lấy mũ và đưa lại cho Estragon. Estragon lấy mũ và đưa lại cho Vladimir. Vladimir cầm mũ và ném đi. Tất cả những động tác trên được thực hiện rất nhanh chóng.
VLADIMIR | Mũ vừa với tôi không? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Nhưng anh thấy tôi thế nào? |
Làm dáng quay đầu qua bên mặt bên trái, đứng theo điệu bộ của người mẫu.
ESTRAGON | Tệ lắm. |
VLADIMIR | Nhưng không tệ hơn mọi lần chứ? |
ESTRAGON | Cũng vậy thôi. |
VLADIMIR | Vậy tôi có thể giữ nó luôn. Mũ của tôi làm tôi đau (một lúc sau). Để xem phải nói như thế nào đây? (một lúc sau). Nó cọ vào đầu tôi. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Anh không muốn chơi sao? |
ESTRAGON | Chơi cái gì? |
VLADIMIR | Chúng mình có thể chơi trò Pozzo và Lucky. |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Tôi, tôi sẽ là Lucky, anh, anh là Pozzo (bắt chước điệu bộ của Lucky, khom người dưới sức nặng của gánh đồ đạc. Estragon nhìn y một cách kinh ngạc)Bắt đầu đi chứ. |
ESTRAGON | Tôi phải làm gì đây? |
VLADIMIR | Chửi tôi đi. |
ESTRAGON | Đồ chó! |
VLADIMIR | Nặng hơn nữa. |
ESTRAGON | Đồ cứt! Đồ dâm đãng! |
Vladimir bước tới, thụt lùi, lúc nào cũng khom lưng.
VLADIMIR | Bảo tôi suy nghĩ đi. |
ESTRAGON | Sao? |
VLADIMIR | Nói, suy nghĩ, đồ bò! |
ESTRAGON | … |
Yên lặng
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Thôi! |
VLADIMIR | Bảo tôi nhảy đi. |
ESTRAGON | Tôi đi. |
VLADIMIR | Nhảy đi, đồ bò! (uốn éo tại chỗ. Estragon hấp tấp bước ra ngoài). Không được! (ngẩng đầu lên, thấy Estragon không còn đó nữa, la thất thanh). Gô Gô! (yên lặng. Y gần như chạy băng ngang sân khấu. Estragon trở vào một cách vội vàng, thở hổn hển, chạy lại Vladimir. Họ ngừng lại cách nhau vài bước). Cuối cùng lại cũng anh! |
ESTRAGON | (hổn hển) Nguy rồi! |
VLADIMIR | Anh đi đâu vậy? Tôi tưởng anh đi luôn rồi! |
ESTRAGON | Bên bờ sườn núi. Có người ta đi đến. |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Bao nhiêu người? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | (vẻ chiến thắng) Chính Godot! Dữ không! (ôm lấy Estragon một cách nồng nhiệt). Gô Gô! Chính Godot! Chúng mình thoát rồi! Chúng mình đi gặp ông ta! Đi! (kéo Estragon về phía hậu trường. Estragon cưỡng lại, chạy khỏi tay Vladimir, chạy sang phía bên kia). Gô Gô! Trở lại! (yên lặng. Vladimir chạy về phía hậu trường, nơi Estragon vừa khuất dạng, nhìn ra xa. Estragon lại trở vào một cách vội vàng, chạy lại phía Vladimir. Vladimir quay lại). À, cũng lại anh nữa! |
ESTRAGON | Nguy rồi. |
VLADIMIR | Anh đi có xa không? |
ESTRAGON | Đến bên bờ sườn núi. |
VLADIMIR | Phải đấy, chúng mình đang ở trên cao nguyên. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng mình đang được dọn trên một cái mâm. |
ESTRAGON | Người ta cũng đến bằng ngả này nữa. |
VLADIMIR | Chúng mình bị bao vây! (hoảng hốt, Estragon nhảy xổ vào tấm sơn thủy phía sau sân khấu, vướng vào đó, ngã lăn). Đồ ngu! Không có lối thoát nào bằng ngả đó cả (Vladimir đến đỡ dậy, dẫn Estragon ra phía dãy đèn. Cử chỉ hướng về khán giả). Kìa, có ai đâu. Hãy chạy trốn về phía này. Đi Đi. (đẩy Estragon về phía khán giả. Estragon thụt lùi sợ hãi). Anh không muốn sao? Dầu sao cũng không có gì khó hiểu. Này (suy nghĩ). Anh chỉ còn có cách này, hãy biến đi. |
ESTRAGON | Biến đi đâu? |
VLADIMIR | Ra đằng sau cây (Estragon do dự). Nhanh lên! Đằng sau cây (Estragon chạy lại đứng đằng sau cây; cây che khuất anh ta một phần). Đừng động đậy nữa! (Estragon từ đằng sau cây bước ra). Dầu sao cây này cũng không giúp chúng mình được gì (với Estragon). Anh có điên không chứ? |
ESTRAGON | (bình tĩnh hơn) Tôi đã mất trí (cúi đầu hổ thẹn). Tha lỗi cho tôi! (ngẩng đầu lên một cách kiêu hãnh). Xong rồi! Bây giờ anh sẽ thấy. Cho tôi biết phải làm gì. |
VLADIMIR | Không có gì để làm cả. |
ESTRAGON | Anh, anh sẽ đứng ở đây (kéo Vladimir về phía hậu trường bên trái, đặt anh ta trong trục của đường lộ, quay lưng về phía sân khấu). Đấy đừng động đậy nữa, và ráng canh chừng (chạy về phía hậu trường bên kia. Vladimir quay lại nhìn theo. Estragon ngừng lại, nhìn ra xa, quay lại. Hai người quay đầu nhìn nhau chung lưng như trước kia tiếp tục nhìn nhau một thoáng, kế đó mỗi người lại dõi mắt canh chừng trở lại. Yên lặng một lúc lâu). Anh có thấy ai đi tới không? |
VLADIMIR | (quay lại) Anh nói gì? |
ESTRAGON | (cao giọng) Anh có thấy ai đi tới không? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Tôi cũng không thấy. |
Lại dõi mắt canh chừng. Yên lặng một lúc lâu.
VLADIMIR | Có lẽ anh lầm rồi. |
ESTRAGON | (quay lại) Anh nói gì? |
VLADIMIR | (cao giọng hơn) Có lẽ anh lầm rồi. |
ESTRAGON | Đừng la to. |
Lại dõi mắt canh chừng. Yên lặng một lúc lâu.
VLADIMIR, ESTRAGON | (cùng quay lại) Có phải… |
VLADIMIR | Ồ, xin lỗi! |
ESTRAGON | Tôi nghe đây. |
VLADIMIR | Không! |
ESTRAGON | Tôi nghe đây. |
VLADIMIR | Tôi ngắt lời anh. |
ESTRAGON | Ngược lại thì có. |
Nhìn nhau một cách giận dữ
VLADIMIR | Kìa, đừng kiểu cách chứ. |
ESTRAGON | Kìa, anh đừng cứng đầu chứ. |
VLADIMIR | (gằn giọng) Hãy nói hết câu đi. |
ESTRAGON | (cũng vậy) Anh hãy nói cho hết câu của anh đi. |
Yên lặng. Bước lại gần nhau, ngừng lại
VLADIMIR | Đồ bần tiện! |
ESTRAGON | Đúng rồi, chúng mình gây gổ với nhau đi. (trao đổi những lời chửi bới. Yên lặng). Bây giờ làm hòa đi. |
VLADIMIR | Gô Gô! |
ESTRAGON | Đi Đi! |
VLADIMIR | Bàn tay của anh! |
ESTRAGON | Đây! |
VLADIMIR | Đến đây trong tay tôi! |
ESTRAGON | Tay của anh? |
VLADIMIR | (mở rộng hai tay) Đây! |
Ôm nhau. Yên lặng
VLADIMIR | Thời gian trôi qua mau lẹ khi chúng mình vui chơi! |
Yên lặng
ESTRAGON | Chúng mình làm gì bây giờ? |
VLADIMIR | Chờ đợi. |
ESTRAGON | Chờ đợi. |
Yên lặng
VLADIMIR | Hay là chúng mình tập luyện? |
ESTRAGON | Những động tác của chúng mình. |
VLADIMIR | Để mềm dẻo. |
ESTRAGON | Để giãn gân. |
VLADIMIR | Để toàn chuyển cơ thể. |
ESTRAGON | Để giãn gân. |
VLADIMIR | Để cho ấm. |
ESTRAGON | Để cho yên. |
VLADIMIR | Chúng mình làm đi. |
Bắt đầu nhảy. Estragon bắt chước.
ESTRAGON | (ngừng lại) Thôi. Tôi mệt rồi. |
VLADIMIR | (ngừng lại) Chúng mình không thấy hứng. Dầu sao cũng thở vài cái đi. |
ESTRAGON | Tôi không muốn thở nữa. |
VLADIMIR | Anh có lý (ngừng lại). Dầu sao chúng mình cũng giả làm cây đi, để giữ thăng bằng. |
ESTRAGON | Giả làm cây? |
Vladimir giả làm cây, lảo đảo
VLADIMIR | (ngừng lại) Tới phiên anh. |
Estragon giả làm cây, lảo đảo.
ESTRAGON | Anh cho rằng Thượng đế trông thấy tôi. |
VLADIMIR | Phải nhắm mắt lại. |
Estragon nhắm mắt, càng thêm lảo đảo
ESTRAGON | (ngừng lại, giơ hai nắm tay lên, la lớn) Thượng đế hãy thương xót tôi! |
VLADIMIR | (tức bực) Còn tôi? |
ESTRAGON | Tôi! Tôi! Hãy thương xót! Tôi! |
Pozzo và Lucky đi vào. Pozzo bây giờ trở thành mù lòa. Lucky khuân vác như ở màn một. Sợi dây cũng giống như ở màn một nhưng ngắn hơn nhiều, để giúp cho Pozzo dò theo dễ dàng hơn. Lucky đội một cái mũ mới. Trong thấy Vladimir và Estragon, Lucky ngừng lại. Pozzo vẫn tiếp tục đi tới nên đụng vào Lucky. Vladimir và Estragon thụt lùi lại.
POZZO | (bấu vào Lucky khiến y lảo đảo) Cái gì thế? Ai la đấy! |
Lucky ngã xuống, buông rơi tất cả đồ đạc và kéo Pozzo ngã theo. Hai người nằm bất động giữa mớ đồ đạc.
ESTRAGON | Godot đấy phải không? |
VLADIMIR | Đến vừa lúc (tới gần mớ đồ đạc, Estragon đi theo). Cuối cùng thì có tiếp viện! |
POZZO | (thất thanh) Cứu tôi với. |
ESTRAGON | Godot đấy phải không? |
VLADIMIR | Chúng mình đã bắt đầu suy yếu. Giờ chúng mình có thể trải qua đêm nay một cách bảo đảm rồi. |
POZZO | Cứu tôi! |
ESTRAGON | Ông ta kêu cứu. |
VLADIMIR | Chúng mình không còn cô độc nữa, chờ đợi ban đêm, chờ đợi Godot, chờ đợi, chờ đợi. Cả buổi chiều chúng mình đã phải tranh đấu, với những phương tiện riêng. Bây giờ xong rồi. Chúng mình đã bước qua ngày mai rồi. |
ESTRAGON | Nhưng họ chỉ qua đây thôi. |
POZZO | Cứu tôi! |
VLADIMIR | Thời gian bắt đầu trôi qua một cách khác. Mặt trời sẽ lặn xuống, mặt trăng sẽ mọc lên và chúng mình sẽ rời khỏi nơi này. |
ESTRAGON | Nhưng họ chỉ đi qua đây thôi. |
VLADIMIR | Như thế cũng đủ rồi. |
POZZO | Hãy thương xót giùm tôi. |
VLADIMIR | Tội nghiệp Pozzo! |
ESTRAGON | Tôi đã rõ là chính ông ta. |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | Nhưng ông ta không phải Godot. |
ESTRAGON | Không phải Godot! |
VLADIMIR | Không phải Godot. |
ESTRAGON | Vậy ông ta là ai? |
VLADIMIR | Chính Pozzo. |
POZZO | Chính tôi! Chính tôi! Đỡ giùm tôi dậy. |
VLADIMIR | Ông ta không thể đứng dậy. |
ESTRAGON | Chúng mình đi chứ. |
VLADIMIR | Không thể được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Phải đấy! |
VLADIMIR | Có thể ông ta còn mớ xương dành cho anh. |
ESTRAGON | Xương? |
VLADIMIR | Xương gà. Anh không nhớ sao? |
ESTRAGON | Ông ta đấy sao? |
VLADIMIR | Phải. |
ESTRAGON | Hỏi thử ông ta. |
VLADIMIR | Hay là chúng mình giúp ông ta trước? |
ESTRAGON | Giúp việc gì? |
VLADIMIR | Đỡ ông ta đứng dậy. |
ESTRAGON | Ông ta đứng dậy không được sao? |
VLADIMIR | Ông ta muốn đứng dậy. |
ESTRAGON | Thì ông ta cứ đứng dậy. |
VLADIMIR | Ông ta không đứng dậy được. |
ESTRAGON | Ông ta bị gì thế? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
Pozzo uốn éo, rên lên, hai nắm tay đập lên mặt đất.
ESTRAGON | Hay là chúng mình thử hỏi về mớ xương trước? Nếu ông ta từ chối chúng mình sẽ bỏ mặc ông ta. |
VLADIMIR | Anh muốn nói là ông ta ở trong tay chúng mình phải không? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Và phải đặt điều kiện để chúng mình giúp đỡ? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Trông có vẻ thông minh. Nhưng tôi sợ một việc. |
ESTRAGON | Việc gì? |
VLADIMIR | Sợ Lucky nổi nóng bất tử. Lúc đó chúng mình sẽ chết. |
ESTRAGON | Lucky? |
VLADIMIR | Chính anh ta đã tấn công anh hôm qua… |
ESTRAGON | Tôi nói với anh, họ những mười người. |
VLADIMIR | Không, trước đó, chính anh ta đã đá anh. |
ESTRAGON | Anh ta ở đây sao? |
VLADIMIR | Hãy trông kìa (phác cử chỉ về phía Lucky). Bây giờ anh ta bất động. Nhưng anh ta có thể làm dữ bất cứ lúc nào. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình thử trị anh ta một trận, cho nên thân? |
VLADIMIR | Anh muốn nói là chúng mình nhào lại đánh anh ta trong khi đang ngủ? |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Đó là một ý kiến hay. Nhưng chúng mình có làm được hay không? Anh ta có ngủ thật không? (một lúc sau). Không, tốt hơn hết có lẽ nên lợi dụng lúc Pozzo kêu cứu để ra tay, đánh cuộc trên sự biết ơn ấy. |
ESTRAGON | Ông ta không còn yêu cầu điều gì nữa cả. |
VLADIMIR | Tại vì ông ta đã mất hy vọng. |
ESTRAGON | Có thể. Nhưng… |
VLADIMIR | Chúng mình không nên mất thời giờ chuyện trò vô ích. (một lúc sau. Giọng hùng hổ). Chúng mình phải làm một cái gì, không nên làm lỡ mất cơ hội! Không phải lúc nào những ta cũng cần đến chúng mình. Đúng ra không phải người ta cần đến mình. Những người khác cũng làm được như vậy, nếu không nói là hay hơn. Lời kêu gọi mà chúng mình vừa nghe, đúng ra nhằm vào toàn thể nhân loại. Nhưng ở nơi này, vào lúc này, nhân loại là chúng mình dầu việc đó chúng mình thích hay không? Chúng mình phải lợi dụng việc đó, trước khi đã quá muộn màng, chúng mình hãy hình dung cho chắc chắn một lần, cái may mắn mà sự đau khổ đã mang lại cho chúng mình. Anh nghĩ sao? |
ESTRAGON | Tôi không có nghe. |
VLADIMIR | Đúng là khi cân nhắc một cách nghiêm chỉnh, những thiệt hơn, chúng mình cũng đã làm danh dự cho chính thân phận của mình rồi đấy. Con cọp nhào tới cứu đồng loại của nó không chút suy nghĩ. Hoặc là nó chạy trốn trong rừng rậm. Nhưng vấn đề không phải ở đó. Chúng mình làm gì ở đây, đó là điều chúng mình phải tự hỏi. Chúng mình may mắn nhận biết điều ấy. Phải, ở trong cơn hỗn độn vô cùng này, chỉ có một việc rõ ràng: chúng mình chờ Godot tới. |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Hoặc là chờ màn đêm rủ xuống (một lúc sau). Chúng mình đang có hẹn, chỉ có thế. Chúng mình không phải là thần thánh, nhưng chúng mình đang có hẹn. Có bao nhiêu người có thể nói như vậy? |
ESTRAGON | Cả khối người. |
VLADIMIR | Anh tin là thế sao? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Có thể lắm. |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Điều chắc chắn, là thời gian trôi chậm, trong những điều kiện này, và thúc đẩy chúng mình phải làm những hành động cho qua ngày giờ; những hành động này, phải nói sao đây, mới trông qua có vẻ hữu lý, và chúng mình sẽ quen đi. Anh có thể cho đó chẳng qua là để ngăn cản lý trí của chúng mình khỏi chìm xuồng. Đó là điều ai cũng đồng ý. Nhưng phải chăng lý trí này đã lai vãng trong đêm tối khôn cùng của đáy biển, đó là điều mà đôi khi tôi tự hỏi. Anh có theo kịp lý luận của tôi không? |
ESTRAGON | Chúng mình điên rồ khi được sinh ra. Một vài người vẫn còn điên rồ. |
POZZO | Cứu tôi với, tôi sẽ cho các anh tiền. |
ESTRAGON | Bao nhiêu? |
POZZO | Năm quan. |
ESTRAGON | Không đủ. |
VLADIMIR | Tôi không nghĩ đến mức đó. |
ESTRAGON | Bộ anh thấy là đủ sao? |
VLADIMIR | Không, tôi muốn nói tới mức xác nhận rằng tôi đã điên khi chào đời. Nhưng vấn đề không |
phải ở đó. | |
POZZO | Hai trăm. |
VLADIMIR | Chúng mình chờ đợi. Chúng mình buồn chán. (giơ tay lên). Không, đừng phản đối, chúng mình buồn chán ghê lắm, đó là điều không thể chối cãi. Tốt lắm. Một cơ hội tiêu khiển đã tới và chúng mình đang làm gì? Chúng mình để cho nó mục nát. Thôi đi, hãy làm việc (tới gần bên Pozzo, ngừng lại). Trong khoảnh khắc, mọi việc sẽ tan biến, chúng mình lại một mình đi giữa nỗi cô đơn (mơ màng). |
POZZO | Hai trăm. |
VLADIMIR | Người ta tới đây. |
Cố gắng đỡ Pozzo, nhưng không được, lại cố gắng lần nữa, vấp phải mớ đồ đạc, ngã xuống, cố gắng ngồi dậy, không ngồi lên được.
ESTRAGON | Hai người sao thế? |
VLADIMIR | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Đừng bỏ rơi tôi! Họ sẽ giết tôi. |
POZZO | Tôi ở đâu đây? |
VLADIMIR | Gô Gô! |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Hãy giúp tôi! |
ESTRAGON | Tôi, tôi đi đây. |
VLADIMIR | Giúp tôi trước đã. Rồi chúng mình sẽ cùng lên đường. |
ESTRAGON | Chắc không? |
VLADIMIR | Tôi xin thề! |
ESTRAGON | Và chúng mình sẽ không bao giờ trở lại. |
VLADIMIR | Không bao giờ! |
ESTRAGON | Chúng mình sẽ đi tới Arriège. |
VLADIMIR | Rồi anh sẽ đi dạo tại đó. |
ESTRAGON | Anh nực cười vậy? |
VLADIMIR | Pozzo. |
POZZO | Chính tôi! Chính tôi! Thương xót giùm tôi! |
ESTRAGON | Chán quá. |
VLADIMIR | Nhanh! Nhanh lên! Đưa tay anh đây! |
ESTRAGON | Tôi đi đây (một lúc sau. Giọng cao hơn). Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Dù thế nào, cuối cùng tôi vẫn có thể đứng dậy một mình (cố gắng đứng dậy, ngã xuống trở lại). Trước hay sau gì cũng thế. |
ESTRAGON | Anh sao vậy? |
VLADIMIR | Cút đi. |
ESTRAGON | Anh ở lại đây sao? |
VLADIMIR | Chỉ tạm thời thôi. |
ESTRAGON | Đứng dậy xem, anh sẽ cảm lạnh. |
VLADIMIR | Đừng lo cho tôi. |
ESTRAGON | Kìa, Đi Đi, đừng cứng đầu (chìa tay về phía Vladimir hối hả chụp lấy). Thôi, đứng dậy! |
VLADIMIR | Kéo đi! |
Estragon kéo, vấp mớ đồ đạc, ngã xuống, yên lặng một lúc lâu.
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Chúng tôi đây. |
POZZO | Các ông là ai vậy? |
VLADIMIR | Chúng tôi là những Con Người. |
Yên lặng
ESTRAGON | Mình sướng thật, trên mặt đất này! |
VLADIMIR | Anh ngồi dậy được không? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Thử xem. |
ESTRAGON | Lát nữa, lát nữa đã. |
Yên lặng
POZZO | Gì thế? |
VLADIMIR | (nói to) Anh có chịu im lại không chứ! Đồ ôn dịch! Anh chỉ nghĩ tới riêng mình. |
ESTRAGON | Hay chúng mình thử nhắm mắt ngủ. |
VLADIMIR | Anh có nghe ông ta nói không? Ông ta muốn biết việc gì xảy ra! |
ESTRAGON | Kệ ông ta. Ngủ đi. |
Yên lặng
POZZO | Thương xót giùm tôi! Thương xót giùm tôi! |
ESTRAGON | (giật mình) Sao? Gì thế? |
VLADIMIR | Bộ anh ngủ hay sao? |
ESTRAGON | Có lẽ. |
VLADIMIR | Cũng chính Pozzo chó đẻ này. |
ESTRAGON | Bảo ông ta câm mồm lại đi! Hãy đập vỡ mặt ông ta! |
VLADIMIR | (đánh Pozzo) Im chưa? Ông có chịu câm miệng lại không? Đồ súc sinh! (Pozzo thoát khỏi, la lên đau đớn và bò ra xa. Thỉnh thoảng ngừng lại, quờ quạng không khí theo điệu bộ người mù, và kêu Lucky. Vladimir, chống cùi chỏ, lấy mắt theo dõi). Ông ta trốn thoát! (Pozzo ngã xuống. Yên lặng). Ông ta té nhào! |
ESTRAGON | Ông ta ngồi dậy được sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Thế sao anh nói ông ta té nhào. |
VLADIMIR | Ông ta quì gối (yên lặng). Có lẽ chúng mình đã hơi mạnh tay. |
ESTRAGON | Chúng mình đâu có thường như vậy. |
VLADIMIR | Ông ta yêu cầu chúng mình giúp. Chúng mình đã làm ông ta thành điếc. Ông ta khẩn khoản. |
Chúng mình lại đánh đập ông ta. | |
ESTRAGON | Đúng vậy. |
VLADIMIR | Ông ta không còn cựa quậy nữa. Có lẽ đã chết rồi. |
ESTRAGON | Chính tại muốn giúp ông ta mà mình kẹt như vầy. |
VLADIMIR | Đúng vậy. |
ESTRAGON | Anh có mạnh tay quá không? |
VLADIMIR | Tôi có đánh ông ta vài cú mạnh. |
ESTRAGON | Lẽ ra anh không nên như vậy. |
VLADIMIR | Chính anh muốn thế mà. |
ESTRAGON | Đúng (một lúc sau). Bây giờ chúng mình làm gì đây? |
VLADIMIR | Phải chi tôi bò được tới ông ta. |
ESTRAGON | Đừng rời tôi. |
VLADIMIR | Hay là tôi thử gọi ông ta? |
ESTRAGON | Đúng đây, gọi ông ta đi. |
VLADIMIR | Pozzo! (một lúc sau). Pozzo! (một lúc sau). Ông ta không trả lời nữa. |
ESTRAGON | Chúng mình thử gọi ông ta. |
VLADIMIR, ESTRAGON | Pozzo! Pozzo! |
VLADIMIR | Ông ta động đậy. |
ESTRAGON | Có chắc là ông ta tên Pozzo không? |
VLADIMIR | (e ngại) Ông Pozzo! Trở lại đây! Chúng tôi sẽ không làm ông đau nữa. |
Yên lặng
ESTRAGON | Hay chúng mình thử với một kẻ khác? |
VLADIMIR | Tôi sợ ông ta phải bị thương nặng. |
ESTRAGON | Như vậy thì thú lắm. |
VLADIMIR | Cái gì thú? |
ESTRAGON | Thử với những kẻ khác, lần lượt với những kẻ khác. Cho qua thời giờ. Thế nào chúng mình cũng gặp phải tay đối thủ. |
VLADIMIR | Tôi nói với anh ông ta tên Pozzo. |
ESTRAGON | Chờ xem, xem nào (suy nghĩ). Abel! Abel! |
POZZO | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Thấy không. |
VLADIMIR | Tôi bắt đầu chán trò chơi này rồi. |
ESTRAGON | Có thể tên khác là Cain (gọi). Cain! Cain! |
POZZO Cứu tôi với!
ESTRAGON | Đó là toàn thể nhân loại (yên lặng). Hãy nhìn đám mây nhỏ kia. |
VLADIMIR | (ngước mắt lên) Đâu nào? |
ESTRAGON | Kìa, nhìn thẳng phía trên đầu. |
VLADIMIR | Rồi sao? (một lúc sau). Có gì lạ thường đâu! |
Yên lặng
ESTRAGON | Bây giờ chúng mình hãy sang qua một cái gì? Khác đi, đồng ý chứ? |
VLADIMIR | Tôi định đề nghị với anh đấy. |
ESTRAGON | Nhưng sang qua cái gì đây. |
VLADIMIR | À, thì ra thế! |
Yên lặng
ESTRAGON | Hay là để bắt đầu chúng mình đứng dậy đi? |
VLADIMIR | Chúng mình cứ thử xem. |
Đứng dậy.
ESTRAGON | Không khó khăn gì cả. |
VLADIMIR | Muốn, chỉ có muốn là được. |
ESTRAGON | Và bây giờ? |
POZZO | Cứu tôi với! |
ESTRAGON | Chúng mình đi đi. |
VLADIMIR | Không thể được. |
ESTRAGON | Sao thế? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Đúng vậy (một lúc sau). Phải làm gì đây? |
POZZO | Cứu tôi với! |
VLADIMIR | Hay là chúng mình thử cứu ông ta? |
ESTRAGON | Phải làm gì đây? |
VLADIMIR | Ông ta muốn đứng dậy. |
ESTRAGON | Thì sao? |
VLADIMIR | Ông ta muốn được chúng mình giúp đứng dậy. |
ESTRAGON | Vậy thì hãy giúp ông ta. Còn chờ đợi gì nữa? |
Giúp Pozzo đứng dậy, tránh Pozzo ra, Pozzo lại ngã xuống.
VLADIMIR | Phải đỡ lấy ông ta (như ban nãy. Pozzo đứng giữa, câu vào cổ hai người). Cần cho ông ta quen thế đứng (với Pozzo). Khá chứ. |
POZZO | Các ông là ai vậy? |
VLADIMIR | Ông không nhận ra chúng tôi sao? |
POZZO | Tôi mù. |
Yên lặng
ESTRAGON | Có thể ông trong tương lai ông ta sẽ sáng mắt lại. |
VLADIMIR | (với Pozzo) Từ bao giờ thế? |
POZZO | Tôi đã có một cặp mắt thật tốt – nhưng các ông có phải là bạn không? |
ESTRAGON | (cười nắc nẻ) Ông ta hỏi chúng mình có phải là bạn không! |
VLADIMIR | Không, ông muốn hỏi có phải là bạn của ông ta. |
ESTRAGON | Rồi sao nữa? |
VLADIMIR | Chứng cớ, là chúng mình đã giúp đỡ ông ta. |
ESTRAGON | Đúng vậy! Chúng mình giúp ông ta không nếu không phải là bạn của ông ta? |
VLADIMIR | Có thể lắm. |
ESTRAGON | Dĩ nhiên. |
VLADIMIR | Thôi đừng lý luận về việc này nữa. |
POZZO | Các ông có phải là những tên cướp không? |
ESTRAGON | Tên cướp! Chúng mình có vẻ ăn cướp không chứ? |
VLADIMIR | Coi kìa! Ông ta mù mắt mà. |
ESTRAGON | Phải đấy (một lúc sau). Ông ta vẫn nói. |
POZZO | Các ông đừng rời tôi… |
VLADIMIR | Không làm gì có chuyện ấy. |
ESTRAGON | Hiện tại. |
POZZO | Mấy giờ rồi. |
ESTRAGON | (nhìn trời) Xem nào… |
VLADIMIR | Bây giờ?… Tám giờ?… |
ESTRAGON | Cái đó còn tùy mùa. |
POZZO | Trời đang chiều có phải? |
Yên lặng. Vladimir và Estragon nhìn phía mặt trời lặn.
ESTRAGON | Mặt trời như mọc lên trở lại. |
VLADIMIR | Làm gì có chuyện ấy. |
ESTRAGON | Hay là bình minh? |
VLADIMIR | Đừng nói bậy. Hướng Đông bên kia kìa. |
ESTRAGON | Sao anh biết? |
POZZO | (lo lắng) Bây giờ có phải đang chiều không? |
VLADIMIR | Với lại, nó không im lìm một chỗ. |
ESTRAGON | Tôi nói với anh nó mọc lên trở lại. |
POZZO | Tại sao các ông không trả lời? |
ESTRAGON | Tại vì chúng tôi không muốn nói điều bậy với ông. |
VLADIMIR | (giọng tin tưởng) Đây là buổi chiều, thưa ông, chúng tôi tới đây vào buổi chiều. Anh bạn tôi muốn làm tôi nghi ngờ điều đó, và tôi phải thú nhận là tôi đã bị lung lạc trong giây lát. Nhưng tôi không có sống cái ngày dài lê thê vô tích sự này và tôi có thể đoán chắc với ông rằng ngày đã sắp tàn rồi (một lúc sau). Ngoài việc đó ra, ông cảm thấy thế nào? |
ESTRAGON | Còn phải gánh vác ông ta bao lâu nữa? (buông thả Pozzo ra phần nào, nhưng lại chụp trở lại khi thấy Pozzo suýt ngã xuống lại). Chúng mình đâu phải là tượng người. |
VLADIMIR | Ông nói là trước kia ông thấy rõ lắm, nếu tôi không nghe lầm? |
POZZO | Phải, tôi thấy rõ lắm. |
Yên lặng
ESTRAGON | (tức bực) Hãy nói rõ hơn! Nói cho rõ hơn! |
VLADIMIR | Để ông ta yên. Anh không thấy là ông ta đang nhớ lại hạnh phúc của mình sao (một lúc sau). Memoria practeritorum bonorum – việc đó có lẽ sẽ nhọc nhằn đấy. |
POZZO | Phải, rõ lắm. |
VLADIMIR | Rồi việc ấy đến với ông bất thình lình phải không? |
POZZO | Rõ lắm! |
VLADIMIR | Tôi hỏi ông có phải việc ấy đến bất thình lình không. |
POZZO | Một ngày nọ tôi thức giấc, đui mù như số phận (một lúc sau). Đôi khi tôi tự hỏi không biết tôi còn đang ngủ không. |
VLADIMIR | Bao giờ thế? |
POZZO | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Nhưng không xảy ra trước hôm qua… |
POZZO | Các ông đừng hỏi tôi. Người mù không có ý niệm về thời gian (một lúc sau). Những việc của thời gian, họ cũng không thấy nữa. |
VLADIMIR | Ơ kìa! Tôi tưởng ngược lại chứ. |
ESTRAGON | Tôi đi đây. |
POZZO | Chúng ta đang ở đâu đây? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
POZZO | Có phải chúng mình ở nơi gọi là La Planche không? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
POZZO | Trông giống cái gì vậy? |
VLADIMIR | (nhìn quanh) Không thể mô tả được. Trông không giống cái gì cả. Không có cái gì cả. Chỉ có một cái cây. |
POZZO | Vậy không phải La Planche. |
ESTRAGON | (thất vọng) Trò tiêu khiển thật nhạt! |
POZZO | Người nô bộc của tôi đâu rồi? |
VLADIMIR | Anh ta ở đằng kia. |
POZZO | Tại sao nó không trả lời khi tôi gọi? |
VLADIMIR | Tôi không biết. Anh ta có vẻ đang ngủ. Có thể anh ta đã chết rồi. |
POZZO | Thật ra, cái gì đã xảy ra vậy? |
ESTRAGON | Thật ra! |
VLADIMIR | Ông và anh ta đã bị té. |
POZZO | Đến xem thử có bị thương không. |
VLADIMIR | Nhưng chúng tôi không thể rời ông. |
POZZO | Các ông không cần phải đi hai người. |
VLADIMIR | (với Estragon) Đi đi chứ. |
POZZO | Phải đấy, để bạn của ông đi đi. Ông ta hôi thối quá. |
VLADIMIR | Anh hãy đi đánh thức anh ta dậy. |
ESTRAGON | Sau trận đòn anh ta đã cho tôi à! Đời nào. |
VLADIMIR | À, cuối cùng anh lại nhớ lại chuyện ấy. |
ESTRAGON | Tôi không nhớ gì cả. Chính anh đã nói với tôi điều đó. |
VLADIMIR | Đúng vậy (với Pozzo). Bạn của tôi sợ. |
POZZO | Không có gì để sợ cả. |
VLADIMIR | (với Estragon) Ê này, những người anh thấy ban nãy, họ đi đâu rồi? |
ESTRAGON | Tôi không biết. |
VLADIMIR | Có thể họ ẩn núp đâu đó, đang rình rập chúng mình. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Có thể họ đã dừng lại. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Để nghỉ ngơi. |
ESTRAGON | Để lấy lại sức. |
VLADIMIR | Có thể họ đã thoái lui trở về. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
VLADIMIR | Có thể đó chỉ là một cái nhìn. |
ESTRAGON | Một ảo tưởng. |
VLADIMIR | Một ảo giác. |
ESTRAGON | Một ảo tưởng. |
POZZO | Ông ta chờ gì thế? |
VLADIMIR | (với Estragon) Anh chờ gì vậy? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | (với Pozzo) Tôi đã nói với ông rằng bạn tôi sợ. Hôm qua người ở của ông đã tấn công anh ta, trong lúc anh chỉ muốn lau nước mắt. |
POZZO | À, nhưng đừng bao giờ tử tế với loại người này. Họ không chịu đựng được sự tử tế. |
VLADIMIR | Thật ra bạn tôi phải làm gì? |
POZZO | Trước hết ông ta nên kéo dậy, dĩ nhiên là phải chú ý đừng làm nó nghẹt thở. Thường thường, như vậy cũng đủ làm nó phải ứng. Nếu không, ông hãy đá nó, dưới bụng và trên mặt nhiều chừng nào hay chừng ấy. |
VLADIMIR | (với Estragon) Thấy chưa, không có gì để sợ cả. Đây còn là một cơ hội để anh rửa hận. |
ESTRAGON | Và nếu anh ta tự vệ? |
POZZO | Không, không, anh ta không bao giờ tự vệ. |
VLADIMIR | Tôi sẽ bay tới cứu anh. |
ESTRAGON | Anh đừng rời mắt khỏi tôi, nhớ chứ! (bước về phía Lucky). |
VLADIMIR | Trước hết hãy xem anh ta còn sống không. Không cần phải đánh đập, nếu anh ta chết rồi. |
ESTRAGON | (nghiêng về phía Lucky) Anh ta thở. |
VLADIMIR | Vậy làm đi. |
Đột nhiên trở thành hung hãn, Estragon vừa đá tới tấp vào người Lucky, vừa la. Nhưng vì đau chân Estragon bước dang ra, vừa cà nhắc vừa rên. Lucky tỉnh dậy.
ESTRAGON | (dừng lại trên một chân) Ồ, thằng chó đẻ! |
Estragon ngồi xuống, cố gắng cởi tất. Nhưng không lâu sau từ bỏ việc ấy, và ngồi theo kiểu đầu giữa hai chân, hai tay trước đầu.
POZZO | Việc gì xảy ra nữa thế? |
VLADIMIR | Anh bạn tôi bị thương. |
POZZO | Còn Lucky. |
VLADIMIR | Vậy chính anh ta đấy sao? |
POZZO | Anh nói gì? |
VLADIMIR | Chính Lucky đấy sao? |
POZZO | Tôi không rõ. |
VLADIMIR | Còn ông có phải là Pozzo? |
POZZO | Phải, chính tôi là Pozzo. |
VLADIMIR | Cũng những người hôm qua. Có phải không. |
POZZO | Hôm qua? |
VLADIMIR | Chúng mình đã gặp nhau hôm qua (yên lặng). Ông không nhớ sao? |
POZZO | Tôi không nhớ đã gặp ai hôm qua cả. Nhưng ngày mai tôi cũng sẽ không nhớ đã gặp ai hôm nay. Ông đừng tin nơi tôi. Thôi bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Đứng dậy! |
VLADIMIR | Ông đã đem anh ta tới Saint Sauveur để bán. Ông đã nói như thế với chúng tôi. Anh ta đã nhảy múa. Đã suy nghĩ. Ông thì sáng mắt. |
POZZO | Nếu ông muốn. Xin hãy buông tôi ra (Vladimir xê người ra). Đứng dậy. |
VLADIMIR | Anh ta ngồi dậy. |
Lucky ngồi dậy, nhặt mớ đồ đạc.
POZZO | Tốt lắm. |
VLADIMIR | Ông và anh ta định đi đâu thế? |
POZZO | Tôi không quan tâm đến việc đó! |
VLADIMIR | Hai người thay đổi nhiều quá! |
Lucky, đẩy mớ đồ đạc, đến đứng trước Pozzo.
POZZO | Roi! (Lucky để đồ đạc xuống, tìm ngọn roi, đưa cho Pozzo, nhặt đồ đạc lên).Đây! (Lucky đặt đồ đạc xuống, đặt đầu dây vào tay Pozzo, nhặt đồ đạc lên lại). |
VLADIMIR | Cái gì trong va li thế? |
POZZO | Cát (kéo dây). Bước tới. (Lucky chuyển động Pozzo theo sau). |
VLADIMIR | Khoan đã. |
Pozzo ngừng lại. Sợi dây thẳng ra. Lucky ngã xuống, buông rơi tất cả. Pozzo lảo đảo, buông sợi dây kịp thời. Vladimir vịn vào Pozzo trở lại.
POZZO | Việc gì đã xảy ra thế? |
VLADIMIR | Anh ta ngã xuống. |
POZZO | Nhanh lên, các ông hãy đỡ nó ngồi dậy trước khi nó ngủ lịm. |
VLADIMIR | Ông sẽ không ngã xuống nếu tôi buông ông ra chứ? |
POZZO | Tôi không tin là tôi ngã. |
Vladimir đá vào Lucky.
VLADIMIR | Đứng dậy! Đồ heo! (Lucky đứng dậy, nhặt mớ đồ đạc), Anh ta đứng dậy rồi. |
POZZO | (giơ tay) Dây! |
Lucky đặt đồ đạc xuống, đặt đầu dây vào tay Pozzo, nhặt đồ đạc lên.
VLADIMIR | Khoan đi đã. |
POZZO | Tôi đi đây. |
VLADIMIR | Hai người sẽ làm gì nếu bị ngã mà không có ai nâng hết. |
POZZO | Chúng tôi sẽ chờ đợi cho tới khi nào chúng tôi có thể ngồi dậy được. Sau đó chúng tôi lại đi. |
VLADIMIR | Trước khi đi, ông hãy bảo anh ta hát thử. |
POZZO | Bảo ai? |
VLADIMIR | Lucky. |
POZZO | Hát? |
VLADIMIR | Phải đấy. Hay là suy nghĩ. Hoặc đọc bài. |
POZZO | Nhưng nó bị câm. |
VLADIMIR | Câm! |
POZZO | Đúng vậy. Nó cũng không rên siết được nữa. |
VLADIMIR | Câm! Từ bao giờ? |
POZZO | (đột nhiên trở nên giận dữ) Ông có ngừng đầu độc tôi với những câu chuyện về thời gian của ông chưa? Thật là vô nghĩa! Bao giờ! Bao giờ! Một ngày nào đó, như thế không đủ sao, một ngày như bao nhiêu ngày khác, nó đã trở thành câm, một ngày nào đó tôi trở thành mù, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành điếc, một ngày nào đó chúng ta sinh ra, một ngày nào đó chúng ta sẽ chết, cùng một ngày, cùng một khoảnh khắc, như thế không đủ với ông sao? (điềm đạm hơn). Họ đã ra đời trên một nấm mồ, ánh sáng sáng lên trong một khoảnh khắc, rồi lại tối lại (kéo sợi dây). Bước tới. |
Hai người đi ra. Vladimir theo đến bìa sân khấu, nhìn hai người xa dần. Có tiếng người ngã xuống, nét mặt của Vladimir cau lại. Yên lặng. Vladimir đến bên Estragon đang ngủ, nhìn một hồi, kế đánh thức y dậy.
ESTRAGON | (cử chỉ hoảng hốt, ngôn ngữ rối loạn. Cuối cùng nói) Tại sao không bao giờ anh để tôi ngủ hết vậy? |
VLADIMIR | Tôi cảm thấy cô đơn. |
ESTRAGON | Tôi đã nằm mơ thấy mình được hạnh phúc. |
VLADIMIR | Như thế cũng làm qua được thời giờ chờ đợi. |
ESTRAGON | Tôi đã mơ thấy rằng… |
VLADIMIR | Im đi! (yên lặng). Tôi tự hỏi không biết ông ta có mù thật không. |
ESTRAGON | Ai? |
VLADIMIR | Một người mù thật có bao giờ nói là hắn không có ý niệm về thời gian không? |
ESTRAGON | Ai? |
VLADIMIR | Pozzo. |
ESTRAGON | Ông ta mù sao? |
VLADIMIR | Ông ta đã cho biết như thế. |
ESTRAGON | Rồi sao? |
VLADIMIR | Hình như ông ta nhìn thấy chúng mình. |
ESTRAGON | Anh mơ thấy như thế à (một lúc sau). Chúng mình đi chứ. Không được. Phải đến (một lúc sau). Anh có chắc là không phải ông ta không? |
VLADIMIR | Ai? |
ESTRAGON | Godot. |
VLADIMIR | Nhưng mà ai? |
ESTRAGON | Pozzo. |
VLADIMIR | Không! Không! (một lúc sau). Không! |
ESTRAGON | Tôi cũng phải ngồi dậy chớ (ngồi dậy một cách khó nhọc). Úi da? |
VLADIMIR | Tôi không biết phải nghĩ gì. |
ESTRAGON | Cái chân của tôi! (ngồi lại cố gắng cởi giày). Giúp tôi với! |
VLADIMIR | Tôi có ngủ thiếp trong lúc người khác đau khổ không? Tôi có đang ngủ trong lúc này không?
Ngày mai, khi tôi tưởng tôi thức, tôi sẽ nói gì về ngày này? Nói rằng với Estragon một người bạn thân, ở nơi này cho tới chiều tối, tôi đã chờ đợi Godot? Rằng Pozzo đã đi qua, với người nô bộc của ông ta, và ông ta đã trò chuyện với chúng mình? Chắc vậy. Nhưng trong tất cả những việc đó, có cái gì thật không? (Estragon vì không cởi giày được, nên ngủ trở lại. Vladimir nhìn y). Anh ta sẽ không hay biết gì cả. Anh ta sẽ nói tới những cú bị đánh và tôi sẽ cho anh một củ cải đỏ (một lúc sau). Không khí đầy dẫy những tiếng la của chúng ta (lắng tai). Nhưng thói quen làm êm dịu tất cả (nhìn Estragon). Tôi cũng vậy, một người khác nhìn tôi tự nhủ. Anh ta đang ngủ, không hay biết gì, anh ta cứ ngủ (một lúc sau). Tôi không thể tiếp tục được (một lúc sau). Tôi đã nói gì? |
Vladimir đi qua lại một cách bứt rứt, cuối cùng dừng lại gần hậu trường phía trái, nhìn ra xa. Cậu thiếu niên hôm qua đi vào từ cánh gà bên phải. Dừng bước yên lặng.
THIẾU NIÊN | Thưa ông… (Vladimir quay lại). Thưa ông Albert… |
VLADIMIR | Hãy lặp lại (một lúc sau. Với cậu thiếu niên). Cháu không nhận ra bác sao? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ… |
VLADIMIR | Có phải hôm qua cháu có tới không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ. |
VLADIMIR | Đây là lần đầu tiên cháu tới đây à? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông phải. |
Yên lặng
VLADIMIR | Ông Godot gởi cháu tới đây. |
THIẾU NIÊN | Thưa vâng. |
VLADIMIR | Ông ta không tới chiều nay sao. |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không ạ. |
VLADIMIR | Nhưng ngày mai ông ta sẽ tới chứ. |
THIẾU NIÊN | Thưa vâng. |
VLADIMIR | Chắc không. |
VLADIMIR | Thưa chắc ạ. |
Yên lặng
VLADIMIR |
Cháu có gặp ai khác không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông không. |
VLADIMIR | Hai người (do dự)… đàn ông khác. |
THIẾU NIÊN | Thưa ông, cháu không gặp ai hết. |
Yên lặng
VLADIMIR | Ông ta bận làm gì, Ông Godot ấy? (một lúc sau). Cháu có nghe bác hỏi sao không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông có nghe ạ. |
VLADIMIR | Sao? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông, Ông Godot không bận gì cả. |
Yên lặng
VLADIMIR | Anh cháu có mạnh không? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông anh cháu đang bệnh. |
VLADIMIR | Có lẽ chính anh cháu đã đến đây hôm qua. |
THIẾU NIÊN: | Thưa ông, cháu không biết. |
Yên lặng
VLADIMIR | Ông Godot có râu ở quai hàm chứ? |
THIẾU NIÊN | Thưa ông có ạ. |
VLADIMIR | Màu vàng hay là… (do dự)… hay là đen? |
THIẾU NIÊN | (do dự) Thưa ông, cháu nghĩ là màu trắng. |
Yên lặng
VLADIMIR | Trời ơi! |
Yên lặng
THIẾU NIÊN | Thưa ông, cháu phải nói gì với ông Godot? |
VLADIMIR | Hãy nói với ông – (ngừng nói) – hãy nói với ông ta là cháu đã gặp bác và – (suy nghĩ) – cháu có gặp bác (một lúc sau, Vladimir tiến tới, cậu thiếu niên lùi lại, Vladimir dừng lại, cậu thiếu niên cũng dừng lại). Này, có chắc là cháu có gặp bác không, ngày mai cháu có nói là chưa hề gặp bác không? |
Yên lặng. Vladimir nhảy tới bất ngờ, cậu thiếu niên phóng đi như mũi tên. Yên lặng. Mặt trời lặn, mặt trăng mọc lên. Estragon cởi giày, đứng dậy, giày trong tay, đặt đôi giày trên dãy đèn phía trước sân khấu, tiến tới gần Vladimir, nhìn Vladimir.
ESTRAGON | Anh bị gì vậy? |
VLADIMIR | Có bị gì đâu. |
ESTRAGON | Tôi, tôi đi đây. |
VLADIMIR | Tôi cũng thế. |
Yên lặng
ESTRAGON | Tôi ngủ có lâu không? |
VLADIMIR | Tôi không biết. |
Yên lặng
ESTRAGON | Chúng mình đi đâu? |
VLADIMIR | Không xa đây mấy. |
ESTRAGON | Không, không, chúng mình hãy đi xa nơi này! |
VLADIMIR | Không được. |
ESTRAGON | Sao thế. |
VLADIMIR | Ngày mai phải trở lại. |
ESTRAGON | Để làm gì? |
VLADIMIR | Chờ Godot. |
ESTRAGON | Đúng vậy (một lúc sau). Ông ta không tới sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Và bây giờ thì đã muộn rồi. |
VLADIMIR | Phải, đêm đã tối rồi. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình bỏ rơi ông ta? (một lúc sau). Hay là chúng mình bỏ rơi ông ta? |
VLADIMIR | Ông ta sẽ trừng phạt chúng mình (yên lặng. Nhìn cái cây). Chỉ có cái cây là sống. |
ESTRAGON | (nhìn cái cây) Cái gì đây? |
VLADIMIR | Cây. |
ESTRAGON | Nhưng loại nào chứ? |
VLADIMIR | Tôi không biết. Một cây liễu. |
ESTRAGON | Tới xem (kéo Vladimir đến bên cây. Hai người đứng yên phía trước. Yên lặng).Hay là chúng mình treo cổ tự tử? |
VLADIMIR | Với cái gì đây? |
ESTRAGON | Anh không có một đoạn dây nào sao? |
VLADIMIR | Không. |
ESTRAGON | Vậy không treo cổ được. |
VLADIMIR | Chúng mình đi đi. |
ESTRAGON | Khoan đã, còn thắt lưng của tôi. |
VLADIMIR | Ngắn quá. |
ESTRAGON | Anh sẽ kéo chân tôi. |
VLADIMIR | Rồi ai sẽ kéo chân tôi? |
ESTRAGON | Ừ nhỉ. |
VLADIMIR | Dầu sao, cũng đưa đây xem thử (Estragon cởi sợi dây đã dùng làm thắt lưng. Quần của y vì quá rộng nên tụt xuống mắt cá. Hai người nhìn sợi dây). Cùng lắm, tạm dùng cũng được. Nhưng có chắc không đây? |
ESTRAGON | Rồi sẽ biết. Cầm lấy. |
Mỗi người nắm lấy một đầu dây và kéo. Sợi dây đứt hai. Hai người suýt té.
VLADIMIR | Không dùng được. |
Yên lặng
ESTRAGON | Anh nói mai trở lại phải không? |
VLADIMIR | Phải. |
ESTRAGON | Vậy chúng mình hãy mang theo một sợi dây tốt. |
VLADIMIR | Phải đấy. |
Yên lặng
ESTRAGON | Đi Đi. |
VLADIMIR | Gì thế! |
ESTRAGON | Tôi không thể tiếp tục như thế này. |
VLADIMIR | Người ta cũng nghĩ thế. |
ESTRAGON | Hay là chúng mình chia tay nhau? Có thể mọi sự sẽ khá hơn. |
VLADIMIR | Chúng mình sẽ treo cổ ngày mai (một lúc sau). Trừ phi Godot tới. |
ESTRAGON | Và nếu ông ta tới. |
VLADIMIR | Chúng mình sẽ được thoát. |
Vladimir dở mũ ra – mũ của Lucky – nhìn bên trong, cho tay vào trong mũ, quậy quậy, đội mũ lên.
ESTRAGON | Thôi đi chứ? |
VLADIMIR | Kéo quần lên đi. |
ESTRAGON | Gì? |
VLADIMIR | Kéo quần anh lên đi. |
ESTRAGON | Cởi quần ra hả? |
VLADIMIR | Kéo quần anh lên. |
ESTRAGON | Phải đấy. |
Kéo quần lên. Yên lặng
VLADIMIR | Thôi, đi chứ. |
ESTRAGON | Đi. |
Hai người không động đậy.
Màn hạ.