[Bản dịch của Nguyễn Quốc Trụ]
(Hofmannsthal ở Athens, 1908)
Những ngày tàn tạ tiêu ma của mùa thu.
Hừng đông,
Sự sáng sủa len lỏi, luồn lách, qua bầu không khí điêu tàn
Chập tối,
Không khí bèn thu gom vẻ sáng sủa của nó.
Hy Lạp là như vậy đó, sự tiêu ma tàn tạ được vinh danh, và biến thành giai thoại, thần thoại
Nó thèm ơi là thèm
Ve vuốt những sườn đồi
Và đứng – sừng sững, ngất ngưởng – trên vai giông bão, sấm chớp của biển Aegean
Nhưng vào lúc này, có vẻ như chàng hơi bị oải, cảm thấy có tí bất bình
Trong một xứ sở chỉ toàn những, nào là mồ mả, nào là những cây cột cao lênh khêng, nghều nghệu, nào là những bãi tha ma, những đào đào xới xới, đá, và đá vụn.
Bụi lãng du còn bám đầy cơ thể chàng
Ánh nắng, còn lợt lạt trên da mặt
Chuyện gì xẩy ra cho những hiện tại vĩnh cửu, đời đời?
Hắn trèo lên Acropolis lúc xế trưa sớm chiều
Nhìn mặt trời lặn sau Parthenon
Những bếp lửa đầu tiên đã được gầy, trên bầu trời.
Và rồi có mùi acacias, làm chín mõm lúa mì, và biển mở rộng
Nhưng chẳng có chi tiến vô, nhập vào.
Trong ánh sáng, mọi thứ phân hóa vào sương mù.
Hắn tự hỏi, lũ Hy Lạp, chúng là thứ chi, giống gì
Chỉ là những cái bóng, tan loãng vào những cái bóng, những nhà tiên tri của cái đếch hiện hữu – “vô thường” cái con mẹ gì đó – những con chim báo bão, là, cái trống không
Cái cổ xưa bất khả, “đếch có thể”, những truy tìm chẳng có mục đích chi chi, chẳng nhắm tới đâu.
Hắn bèn khinh bỉ chúng, 1 lũ khoe khoang, bốc phét cái vô ích, vô dụng
Những trò bịp bợm vĩnh cửu, dán đầy tường.
Ở viện bảo tàng, hắn coi mấy tủ kính bày hàng, là, cái chết:
Một cái ly có chân, trông giống như vai thần Kronos.
Một con rắn, như cánh tay.
Và rồi, hắn nhìn thấy nàng, một hình tượng lớn lao,
Nặng nề, bằng đá, và nàng nhìn hắn
Với cặp mắt xiên xéo, vô hồn
Một con thú-trinh tiết, một thánh nữ –
thì cứ gọi đại như thế – một hiến dâng, một tế thiêu
Hắn bèn nhắm mắt; Một người nào đó đụng vô vú nàng, quỳ, uống đầu gối nàng.
Rúc đầu, phủ phục dưới chân nàng.
Chỉ một lần, người không thể nào chạm tới
Mở rộng đôi tay, ra dấu, vực thẳm bèn mở ra….
Hắn nhìn lên, có bốn tên khác nhìn hắn, mắt rỗng tuếch, như những cái hố, không có tròng
Tiếng nói của họ thì như những ngọn đèn nhạt nhoà dần trong ánh sáng ban ngày.
Một tiếng cười khả ố nổi lên từ sàn nhà,
Một tiếng vang câm lặng. Những bộ mặt của họ là những cái mặt nạ
Những cơ thể hung hăng lùi vào đá.
Hắn quay lại, nhìn nàng, nhưng nàng đã bỏ đi:
Bức tượng, chết, chẳng có gì làm nó sống lại
Nữ thần là 1 điều gì đã chết ở trong hắn.
[trong Earthly Measures/Những biện pháp trần thế] ]
The Renunciation of Poetry
(Hofmannsthal in Athens, 1908)
These ruinous days of autumn. At dawn
the brightness seeps through the crumbling air,
at dusk the air gathers up the brightness.
So this is Greece, fabled decay. For years
he dreamt of caressing the flanks of these hills
and standing on the Aegean’s thunderous shoulders,
but now he feels a gust of disappointment
at a country of tombs and columns, graveyards
and excavations, stones and fragments of stones.
The dust of travel still clings to his body,
and particles of sunlight fade on his skin.
What has happened to the eternal presences?
He climbs to the Acropolis in early evening
to watch the sun descending behind the Parthenon.
The first fires are being stoked in the sky,
and there is a smell of acacias, ripening
wheat and the open sea. But nothing penetrates.
In this light everything disintegrates into mist.
These Greeks, he wonders, what are they
but shadows dissolving into shadows, prophets
of non-existence, premonitions of emptiness
He despises them for becoming vain boasts
and eternal treacheries, wall decorations.
In the museum he sees showcases of death:
a goblet that resembles Kronos’s shoulder,
a serpent that evokes the shape of an arm.
And then he sees her: an enormous figure,
heavy and lithic, staring at him
with slanting, expressionless eyes. A virgin-
animal, divine-a sacrificial offering.
He closes his eyes: someone is touching
her breast and kneeling, drinking her knees,
nestling a head on her foot. For once
the unattainable has opened its arms
and beckoned, the abyss has yawned …
He glances up: there are four others
glaring at him, vacant sockets for eyes.
Their voices are lamps fading in daylight,
an insolent laughter rising from the floor,
an echoing silence. Their faces are masks,
the overpowering bodies withdrawn to stone.
He turns back to look at her but she is gone:
the statue is dead, nothing can revive it.
The goddess is something that has died in him.
Nguồn tinvan.limo