THƠ FERNANDO PESSOA
Người dịch : Vũ Hoàng Linh
THƠ
Và thế là ở tuổi đó… thơ đến
tìm kiếm tôi. Tôi không biết, tôi không biết
nó đến từ đâu, từ mùa đông hay dòng sông.
Tôi không biết làm thế nào hay khi nào,
không, chúng không phải là tiếng nói, chúng chẳng phải
từ ngữ, hay sự yên lặng,
từ một góc đường, tôi được gọi đến,
từ những cành cây của đêm,
xuất hiện trong đám đông,
giữa những ngọn lửa bùng cháy,
hay trở lại một mình,
tôi ở đó, không có khuôn mặt,
và nó chạm vào tôi.
Tôi không biết nói gì, miệng tôi
không thốt
nên lời
mắt tôi mù lòa,
có cái gì đó đến trong hồn tôi,
là cơn sốt hay đôi cánh bị bỏ quên,
và tôi tìm đường đi của mình,
giải nghĩa về
ngọn lửa.
Và tôi viết dòng thơ đầu tiên nhợt nhạt
nhợt nhạt, vớ vẩn, toàn những điều
vô nghĩa,
với trí tuệ thuần chất
của ai đó mà tôi không hiểu gì,
rồi đột nhiên, tôi thấy
thiên đường
mở cửa
các hành tinh,
run rẩy xói mòn,
bóng tối bị khoan thủng,
bí hiểm,
cùng những mũi tên, lửa và hoa,
đêm lượn quanh, vũ trụ.
Và tôi, tạo vật vô cùng nhỏ bé,
say sưa với khoảng trống vĩ đại đầy sao,
hình ảnh của
bí ẩn,
tôi cảm thấy mình là một phần thuần khiết,
của vực thẳm mênh mông,
tôi lăn tròn theo những vì sao,
trái tim tôi vỡ tràn trong nền trời thăm thẳm
TỰ PHÂN TÍCH
Nhà thơ là kẻ giả mạo
Và thành công trong việc làm đấy
Thậm chí hắn còn giả nỗi đau
Của nỗi đau hắn thực sự cảm thấy.
Và những người đọc tác phẩm của nhà thơ
Sẽ cảm thấy trong những trang giấy
Không phải nỗi đau nhân đôi của nhà thơ
Mà một nỗi đau chẳng phải là của họ.
Và trên đường ray chạy vòng
Một con tàu di chuyển vòng quanh
Khiến trí óc phải lầm đường, lạc lối
Trái tim là tên con tàu đấy
NẾU ĐÔI KHI TÔI NÓI NHỮNG BÔNG HOA MỈM CƯỜI
Nếu đôi khi tôi nói những bông hoa mỉm cười
Nếu tôi nói những dòng sông hát thành lời,
Thì không phải tôi nghĩ có nụ cười ở trong hoa
Và những bài hát trên dòng sông nước chảy…
Đó là để tôi giúp những người khốn khổ
Cảm được sự tồn tại thực của hoa và của sông.
Bởi vì tôi viết chúng cho họ đọc,
Đôi lúc tôi hạ mình
Cho ngang bằng những giác quan của họ…
Điều đó không hay, nhưng tôi có lý do,
Bởi lẽ tôi đã nhận cho mình vai trò đáng sợ,
Người diễn giải Tự nhiên,
Và bởi lẽ có những người không hiểu ngôn ngữ của Tự nhiên,
Cái thực ra không là ngôn ngữ.
KHÔNG CÓ AI YÊU TÔI
Không có ai yêu tôi
Từ từ đã, có người đấy chứ;
Nhưng thật khó để biết chắc
Về những thứ bạn chẳng tin vào.
Đó không phải bởi thiếu lòng tin
Nhưng tôi không tin, bởi tôi biết rõ
Tôi dễ mến. Nhưng tôi có bản tính
Không tin gì và chẳng thể đổi thay.
Chẳng có ai yêu tôi.
Để bài thơ này tồn tại
Tôi không có cách nào
Ngoài hứng chịu nỗi đau.
Thật buồn khi chẳng được yêu!
Trái tim tôi khổ đau, hoang phế!
Vân vân, và đó là kết thúc
Của bài thơ tôi vừa mới nghĩ ra.
Tôi cảm thấy gì thì lại là chuyện khác…
KHÔNG ĐỀ
Điều làm tôi đau buồn
Chẳng phải thứ trong tim
Mà lại là những thứ
Lẽ ra là cái đẹp…
Những hình không hình khối
Nỗi buồn chẳng nhận ra
Tình yêu không mơ tới
Cứ như thể nỗi buồn
Là một cái cây cao
Từng chiếc, từng chiếc lá
Lặng lẽ gãy, buông rơi
Nửa mình trong sương khói
nguồn:thocanuocngoai.blogspot.com