Thơ Marina Tsvetaeva [Nga, 1892-1941]

I will win you away from every earth, from every sky,

by Marina Tsvetaeva

I will win you away from every earth, from every sky,
For the woods are my place of birth, and the place to die,
For while standing on earth I touch it with but one foot,
For I’ll sing your worth as nobody could or would.
I will win you from every time and from every night,
From all banners that throb and shine, from all swords held tight;
I’ll drive dogs outside, hurl the keys into dark and fog,
For in the mortal night I’m a more faithful dog.
I will win you from all my rivals, and from the one;
You will never enjoy a bridal, nor I a man.
And in the final struggle I’ll take you—don’t make a sound!—
From him by whom Jacob stood on the darkened ground.
But until I cross your fingers upon your breast
You possess—what a curse!—yourself: you are self-possessed; 

Both your wings, as they yearn for the ether, become unfurled,
For the world’s your cradle, and your grave’s the world.
[Bản tiếng Anh của Joseph Brodsky]

Tôi sẽ thắng anh, từ bất cứ mảnh đất, bất cứ vòm trời

Tôi sẽ thắng anh, từ bất cứ mảnh đất, bất cứ vòm trời,
Bởi vì rừng là nơi tôi sinh ra, và là nơi để chết,
Bởi vì chỉ một chân tôi đụng đất mà thôi
Bởi vì ngoài tôi ra, không ai nhìn ra chân giá trị của anh
Tôi sẽ thắng anh, từ bất cứ thời nào, bất cứ đêm nào,
Giữa chốn ba quân, giữa cờ biển ngợp trời, giữa rừng gươm tua tủa (1).
Tôi sẽ đuổi lũ chó đó ra ngoài, và ném những chiếc chìa khoá vào trong bóng tối và sương mù,
Bởi vì trong đêm đen chí tử, đọa đầy này, tôi còn hơn một con chó trung thành.
Tôi sẽ thắng anh, từ bất cứ địch thủ, nhất là từ kẻ đó;
Anh đừng bao giờ mong sánh vai cùng một cô dâu, cũng như tôi, chẳng hề mong một thằng đàn ông nào – ngoài anh ra, lẽ dĩ nhiên!
Và trong trận đánh cuối cùng tôi sẽ giật lấy anh – đừng gây một tiếng động! –
Khỏi cái kẻ mà Jacob đứng trên mặt đất tối thui, chiến đấu cùng với hắn (2).
Nhưng cho tới khi tôi đặt chéo hai tay anh lên ngực anh.
Anh chiếm hữu chính anh. Còn lời trù ẻo nào hơn là lời này: Anh là kẻ tự mình nguyền rủa mình;
Hai cánh tay của anh ôm lấy thinh không, và cứ thế xoải rộng ra,
Bởi vì thế giới là cái nôi của anh, còn nấm mồ của anh là thế giới.

***

Gửi Osip Mandelstam

Chẳng có gì bị lấy đi

Đôi ta mỗi người mỗi ngả – Em sướng điên lên vì chuyện này!

Qua ngàn dâu xanh biếc một màu, em gửi tới chàng 1 nụ hôn

Tài năng thiên bẩm của đôi ta, thì không đồng đều

Lần đầu tiên, tiếng nói của ta câm nín

Hỡi anh yêu, tên tuổi trẻ Derzhavin của ta ơi

Mi đã làm gì với những vần thơ tồi tệ của ta?

Dành cho chuyến đi khủng khiếp của mi

Tới đây, ta rửa tội cho –

Con chim ưng trẻ, tới giờ cất cánh

Hãy nhìn thẳng vào mặt trời, chịu đựng chuyến bay, không thèm nháy mắt

Nhưng cái nhìn ban phước lành của ta cho mi, thì lại là chuyện khác

Chẳng đứa khốn nào theo dõi mi lên đường

Dịu dàng như thế này

Sau chót như thế này

Qua ngàn ngàn mặt trời, ánh nắng, mùa hè

Ta gửi cho mi nụ hôn của ta

Tsvetaeva

Bà này là sư phụ của Brodsky. Akhmatova là bà chị, mà ông và đám bạn bè được gọi là những đứa con mồ côi của bà.

Nguyễn Quốc Trụ dịch