THƠ OCTAVIO PAZ
Người dịch : Vũ Hoàng Linh
Coda
Có lẽ yêu là học cách
Bước đi trên thế giới này.
Học cách im lặng
Như cây sồi hay cây đoan trong truyện cổ
Học cách nhìn.
Ánh nhìn của em trải ra những hạt giống.
Từ đó mọc thành cây.
Anh nói thành lời
Là vì em rung cành lá.
Giữa đi và ở lại
Giữa đi và ở lại, ngày ngập ngừng,
phải lòng chính sự trong suốt của nó
Buổi chiều vòng quanh giờ đây là một cái vịnh
nơi thế giới trong sự tĩnh lặng, rùng mình.
Mọi thứ đều rõ ràng, mọi thứ đều lẩn tránh.
mọi thứ đều gần và chẳng thể chạm vào.
Giấy, sách, bút chí và kính
nghỉ ngơi trong bóng tối của tên mình.
Thời gian phập phồng nơi thái dương tôi
lặp lại âm tiết không đổi y nguyên của máu.
Ánh sáng biến bức tường thờ ơ
thành hí trường phản chiếu những ánh hồi quang.
Tôi tìm thấy mình ở giữa một con mắt
Đang nhìn tôi chằm chằm trống rỗng.
Khoảnh khắc vỡ tan. Bất động,
tôi dừng lại và ra đi: tôi là một khoảng ngừng.
Bình minh cuối
Tóc em mất trong rừng rậm,
chân em chạm vào chân anh.
Khi ngủ, em lớn hơn đêm
nhưng giấc mơ em chỉ ở trong căn phòng này.
Chúng ta là gì mà nhỏ nhoi đến thế!
Ngoài kia, một chiếc taxi đi qua
chở trên đó những hồn ma.
Dòng sông chảy qua
luôn luôn
chảy trở lại
Liệu ngày mai có phải một ngày khác?
Đường phố
Đường phố dài và yên lặng
Tôi bước đi trong bóng tối đen.
Tôi trượt và tôi ngã.
Rồi lại đứng lên, và tôi bước đi như trong cảnh mù lòa,
Chân tôi dẫm lên những tảng đá câm lặng, những lá cây khô cứng.
Có ai đó sau lưng tôi cũng dẫm lên, tảng đá, lá cây:
Nếu tôi bước chậm, hắn cũng bước chậm;
Nếu tôi chạy, hắn chạy.
Tôi quay đầu lại: không có ai.
Mọi thứ đều tối tăm, mọi cảnh cửa đều đóng,
Chỉ có bước chân của tôi là biết được có tôi,
Tôi quay đầu và lại quay đầu khi bước chân tới các ngả rẽ
Những ngả rẽ miên man trên con đường tít tắp
Nơi không ai chờ đời, không ai đi theo chân tôi,
Nơi tôi đuổi theo một người
Hắn vấp ngã và đứng dậy
Và khi hắn nhìn thấy tôi, hắn nói: không có ai.
Tình huynh đệ
Tôi là người: tôi chẳng thể sống lâu
và đêm thì mênh mông.
Nhưng tôi nhìn lên trời:
các vì sao viết.
Và tự nhiên, tôi biết:
tôi cũng đã được viết ra,
và vào chính khoảnh khắc này đây
có người nào đang gọi tên tôi.
Như khi nghe tiếng mưa
hãy nghe lời anh như khi em nghe tiếng mưa
không chú tâm, không lãng trí,
những nhịp chân nhẹ, những giọt nước tí tách mỏng tanh,
nước là không khí, không khí là thời gian,
ngày đang qua đi,
còn đêm chưa tới,
những hình bóng của sương mù
đang ở góc đường,
những hình bóng của thời gian
đang ở khúc quanh trong khoảng ngừng này,
hãy nghe lời anh như khi em nghe tiếng mưa
không chú tâm lắng nghe, hãy nghe điều anh nói
với mắt mở to từ bên trong, buồn ngủ,
với năm giác quan thức giấc,
trời đang mưa, các nhịp chân nhẹ, tiếng ầm ừ của âm tiết.
không khí và nước, các lời lẽ không trọng lượng:
chúng ta là ai và là ai,
ngày và năm, khoảnh khắc này,
thời gian vô trọng lượng và nỗi buồn nặng nhọc,
hãy nghe lời anh như khi em nghe tiếng mưa,
nhựa đường ẩm ướt đang sáng cháy,
hơi nước bốc lên và tan đi,
đêm gỡ mình và nhìn vào anh,
em là em và thân thể hơi nước của em,
em và khuôn mặt đêm của em,
em và mái tóc em, ánh chớp không vội vã,
em băng ngang qua đường và đi vào vầng trán của anh,
các nhịp chân của nước chẹn ngang mắt anh
hãy nghe lời anh như khi em nghe tiếng mưa,
nhựa đường rực cháy, em ngang qua đường,
chính là sương mù, lãng du trong đêm tối,
chính là đêm, ngủ quên trên giường em,
chính là các làn sóng dâng trào trong hơi thở em,
những ngón tay nước của em làm trán anh ẩm ướt,
những ngón tay lửa của em đốt cháy đôi mắt anh,
những ngón tay không khí của em tách mở hàng mi mắt của thời gian,
mùa xuân của viễn cảnh và phục sinh,
hãy nghe anh như khi em nghe mưa,
năm tháng qua đi, khoảnh khắc trở lại,
em có nghe thấy tiếng bước chân trong gian phòng kế cận?
không phải ở đây, chẳng phải ở kia: chỉ em nghe thấy chúng
vào một thời điểm khác chính là giờ đây,
lắng nghe nhịp chân bước của thời gian,
kẻ phát minh ra các địa điểm không trọng lượng, không nơi chốn,
lắng nghe tiếng mưa chạy trên ban công,
đêm giờ càng giống đêm trong rừng,
ánh chớp náu mình trong cành lá,
một cái vườn hiếu động trôi dạt vào,
bóng tối của em đã che phủ cả trang sách này.
nguồn : http://thocanuocngoai.blogspot.com/