Thơ Osip Mandelstam/Nguyễn Quốc Trụ chuyển ngữ

In Petersburg we’ll meet again

As though it was where we’d laid the sun to rest
And there we’ll utter one first time
The word that’s senseless but blessed.
In the black velvet of the Soviet night,
In the velvet of the universal void,
The beloved eyes of blessed women still sing
And immortal flowers still bloom.

The wildcat capital arches its back,
On the bridge a sentinel stands watch.
Only a cuckoo car horn blares,
Through the dark its angry engine roars.
I don’t need a permit for the night:
Sentinels don’t frighten me;
For the senseless and blessed word
I shall pray in the Soviet night.

I hear the theater’s gentle rustle,
And the young girls’ surprise;
A huge bouquet of immortal roses
Is held up by Aphrodite’s arms.
We warm ourselves from boredom round a brazier fire,
Maybe after centuries have passed,
The beloved hands of blessed women
Will gather our frail ashes at last.

Somewhere scarlet flowerbeds of stalls,
Sumptuous chests of drawers, the boxes round the walls,
And an officer like a clockwork doll;
Not for the vile and unctuous or the lowly soul.
So, you might as well snuff out our lights
In the black velvet of the universal void;
The blessed women’s sloping shoulders still sing
But the nocturnal sun won’t be seen by you.

November 25, 1920

Ở Huế, chúng ta sẽ lại gặp lại

Như thể đó là nơi chúng ta cho mặt trời ngủ
Cũng là nơi chúng ta thốt lên lần đầu tiên
Một từ, vô nghĩa, nhưng được chúc phúc
Ở tấm nhung đen của đêm VC
Ở tấm nhung của sự trống rỗng thế gian
Những cặp mắt thân thương của những vì phụ nữ được chúc phúc vẫn hát
Và những bông hoa bất tử vẫn nở

Cố đô của loài mèo hoang uốn cong lưng
Trên cầu Trường Tiền, một người lính đứng canh
Chỉ có tiếng còi xe khùng
Lồng lộn trong đêm cùng tiếng máy xe giận dữ gầm rú
Ta đâu cần 1 cái giấy phép cho đêm
Lính gác không làm ta sợ
Về cái từ vô nghĩa, được chúc phúc

Ta sẽ cầu nguyện suốt đêm dài của… Vẹm

Ta nghe tiếng rì rầm dịu dàng của nhà hát
Và nỗi ngạc nhiên của cô gái trẻ
Một bó hoa hồng bất tử
Được thần Aphrodite cầm trong tay
Chúng ta sưởi ấm lẫn nhau cho đỡ buồn phiền chung quanh ngọn lửa lò than
Biết đâu hàng hàng thế kỷ qua đi
Những bàn tay thân thương của những vì phụ nữ được chúc phúc,
Sau cùng, sẽ thu vén mớ tro than mỏng manh của đôi ta

Đâu đó, những luống hoa đỏ tươi của những quầy hàng
Những rương tủ xum xuê, những thùng, hộp quanh tường
Và 1 viên chức giống như 1 con búp bế cơ khí
Không phải thứ cho kẻ xấu xa, ngọt xớt hay 1 tâm hồn hèn kém.
Như thế, em có thể tắt ánh đèn của chúng ta
Ở tấm nhung đen của cõi trống rỗng vạn vật
Những đôi vai của những phụ nữ được chúc phúc vẫn hát
Nhưng em sẽ không thể nhìn thấy mặt trời đêm

November 25, 1920


La Mã

Nơi những con ếch của đài phun nước bị cắt
Và giật gân, họ không ngủ được nữa.
Một khi thức tỉnh, vượt qua với khóc lóc,
Với tất cả sức mạnh của cổ họng và vỏ sò của họ
Họ tưới nước cho thành phố, cho đến
Những người hùng mạnh, với những giọt nước mắt lưỡng lự –

Mùa hè, láu cá, đồ cổ nhẹ,

Với những vòm đã ngã xuống và một ánh mắt của sự xa lánh,
Giống như cây cầu không bị ảnh hưởng của Sant ‘ Angelo
Chân phẳng trên dòng chảy vàng –

Xanh nhạt, không thông báo, ashen,
Trong một khối u của ngôi nhà như một cái trống,
Thành phố là một con nhạn, được làm thành một mái vòm,
Một cốc của những con đường và bản nháp –
Bạn đã biến nó thành một nhà trẻ giết người,
Mày-lũ đánh thuê máu nâu –
Áo sơ mi đen Ý –
Những kẻ độc ác của Caesars đã rời đi…

Tất cả đều là trẻ mồ côi của bạn, Michelangelo,
Bị che giấu trong đá cẩm thạch và xấu hổ:
Đêm ngâm mình trong nước mắt và cái
Hạm đội David trẻ, không có lỗi,
Và cái giường mà Moses
Dối trá như một thủy tinh, không chuyển động –
Tự do quyền lực và phần của sư tử
Ngã lặng lẽ trong nô lệ và ngủ.

Năng suất của cầu thang nhíu,
Những chuyến bay của những dòng sông chảy về quảng trường:
Hãy để những bước nhảy ra như những việc làm,
Hãy để những công dân ở Rome phát triển,
Nhưng không phải vì những niềm vui tàn phế như thế này,
Giống như những miếng bọt biển.

Các hố của Diễn đàn đang được đào lên một điều mới,
Và cuối cùng thì Cổng của Herod cũng mở –
Và Rome treo cổ cái hàm nặng nề
Của nhà độc tài-ra ngoài.

Tháng I6, I937